Ma tâm

Ma tâm

2/13/2016

"Phật tánh" và ma mãnh


_ Ông ơi, tại sao có người hỏi “Con chó có Phật tánh không?”, thiền sư Triệu Châu lúc trả lời “”, khi khác lại phủ nhận là “không”?

_ Nếu phủ nhận con chó không có Phật tánh, thì trái với ý chỉ “chúng sanh đồng Phật tánh” của kinh Pháp Hoa, và tinh thần vô phân biệt “ta, người, chúng sanh, thọ giả” của kinh Kim Cang. Còn nếu chấp nhận con chó có Phật tánh, thì phỉ báng Đức Thế Tôn và tự xếp mình ngang hàng với thú vật. Nói chung những ai tin vào những kinh văn ngụy tạo đều bị mắc lưỡi câu hai móc của các tổ sư Bà-la-môn giăng bẫy, nuốt vào chẳng đặng mà nhả ra cũng không xong. Nói “có” cũng chết, trả lời “không” cũng tiêu.

_ Trời đất! Mấy luận sư gốc Bà-la-môn ác hiểm vậy sao?

_ Nếu họ hiền như cháu thì Phật giáo đâu đến nỗi phải bị biến mất ngay trên chính thánh địa của mình. Họ phải giả quy y, tự xưng thánh tổ, rồi tung ra các kinh luật luận ngụy tạo thì các con Phật mới tin họ để rồi chết cả đám.

_ Ông ơi, nhưng có thể các đệ tử của tổ sư Triệu Châu vẫn còn ngang bướng chống chế. Họ nói rằng ý của thiền sư là không chấp vào nhị biên như Tiểu Thừa, không phải như thế này, không hẳn là như thế kia, cũng không phải là như thế nọ v.v… và v.v…

_ Nếu vậy, đây là lời Phật dành cho họ: “Này các Tỷ-kheo, ở đây có Sa-môn, Bà-la-môn đần độn ngu si. Vị này, vì đần độn ngu si, khi bị hỏi vấn đề này hay vấn đề khác, liền dùng những lời ngụy biện trườn uốn như con lươn: ... Nhưng tôi không nói là như vậy. Tôi không nói là như kia. Tôi không nói là khác như thế. Tôi không nói là không phải như thế. Tôi không nói là không không phải như thế… tất cả những vị này đều bị bao trùm bởi lưới của sáu mươi hai luận chấp này, dầu chúng nhảy vọt lên, chúng vẫn bị hạn cuộc bao phủ ở nơi đây” (Kinh Phạm Võng, Trường Bộ 1). Cháu nên nhớ: đã là tà pháp, tà ngữ thì làm sao thoát khỏi bàn tay của Đức Thế Tôn. Chỉ có xa lìa lời dạy đích thực của Ngài mới chết vì ngu dại mà thôi!

_ Nhưng ông ơi, tiền thân của Đức Thích Ca cũng có khi làm chim anh vũ hay nai chúa.

_ Nếu cháu cứ dễ dãi không biết phân biệt ba cõi, sáu loài, kiếp trước, kiếp này; chẳng lẽ rồi phải đem tất cả súc vật lên bàn thờ cùng với các thánh nhân? Tại sao bây giờ cháu không còn bú bình, bò lăn, trườn xấp như trước nữa?

_ Chuyện ấy xưa rồi, nay cháu đã khôn lớn, phải khác chứ?

_ Cũng vậy, kiếp xa xưa mình như thế nào, không có nghĩa kiếp này cũng phải mang tánh chất như vậy, cũng vẫn phải giống y như vậy. Hơn nữa cháu phải thấy ý nghĩa giáo dục sâu sắc trong các câu chuyện ấy.

_ Ông ơi, cháu hiểu rồi.

_ Thế, theo cháu, con chó có Phật tánh không?

_ Dứt khoát không! Chỉ có ngu hơn “tuất”, mắc mưu kẻ khác mới tin rằng có!

_ Con người có Phật tánh không?

_ Cũng không! Con người có nhân tánh! “Như Lai là Phật đã thành. Các Phật tử là bốn Thánh chúng sẽ thành”. Được như thế thôi là phước tám mươi đời các con Phật rồi. Vô minh tin càn, coi chừng bị té xuống địa ngục!

_ Giỏi lắm! Vậy ai có Phật tánh?

_ Dạ thưa, đương nhiên chỉ có Đức Như Lai Thích Ca Mâu Ni mới có đầy đủ mười đức tánh siêu việt cụ thể của một vị Phật “A-la-hán, Chánh Đẳng Giác, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật, Thế Tôn”.

_ Khá lắm! Cháu phải phân biệt rõ như thế mới không mắc bẫy kẻ khác để khỏi bị đọa vào địa ngục vì tội xúc phạm Thánh nhân.

_ Cháu hiểu rõ như vậy rồi, từ nay cháu cũng chẳng thèm phí lời tranh luận với những kẻ cố chấp muốn ngụy biện cho tà kiến của họ.

_ Cháu có nhân tánh rồi đấy!

CHÚNG MỤC KIỀN LIÊN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét