Không một bút mực nào có thể tả hết những khổ đau trong chín tầng địa ngục. Không một bộ nhớ máy tính nào có thể ghi nhận hết những tiếng kêu gào thảm thiết của các tội nhân bị trừng phạt tại đây. Một khi đã đọa vào âm phủ, mọi ngục nhân phải liên tục chịu đựng những cực hình tàn khốc cho đến khi nhân quả trả nợ sòng phẳng mới thôi.
Giá những người trên dương trần có thể mua vé tham quan địa ngục một lượt, được tận mắt chứng kiến những cảnh nghiệp báo hãi hùng sờ sờ trước mắt, chắc chắn họ đã cố công tu tập đúng chánh kiến, bớt tạo nghiệp vô minh hại người để rồi hại cả bản thân mình.
Mặc dù địa ngục lúc nào cũng kinh hoàng khủng khiếp, thế nhưng tại đây vẫn có một khu vực đặc biệt tứ bề im lặng, khắp nơi bao trùm một bầu không khí lạnh tanh đến rợn cả người, thỉnh thoảng mới có vài tiếng rên rỉ nấc ngẹn của một oan hồn nào đó đang run rẩy trong bóng tối.
Dù tại đây không có những cảnh tra tấn rùng rợn hãi hùng, thế nhưng một khi các oan gia đã vào đây, ai nấy cũng đều phải kinh hồn nát tánh. Họ hoảng vía là phải, vì đây chính là phòng chuyển tiếp dành cho các ngục nhân mới bị đọa địa ngục hoặc đang chờ tái xét xử để đưa đi đúng nơi cần phải thọ án.
Thế nhưng khác với thường lệ, dạo này phòng quá cảnh có hơi nhốn nháo một chút. Chẳng là địa ngục vừa có thêm các tội nhân mới. Cả đám oan gia này cứ luôn miệng khóc than nói mình oan ức. Kẻ đấm ngực, người vò tai, hết thảy nhất mực kêu gào rằng mình vô tội.
Thật ra họ khóc than cũng phải, vì chẳng có ai trong số họ làm các nghiệp ác, đến ngay cả cố tâm muốn hãm hại người khác cũng không hề. Họ chỉ là các chủ trang Web, blogger, facebooker, chủ hiệu sách, nhà văn, nhà thơ, nhà báo, nhà giáo, nhà tu v.v… Tất cả đều một lòng tích cực phổ biến cho chánh pháp. Thậm chí có người còn làm không công, tự bỏ tiền túi phát biếu kinh sách miễn phí. Vậy mà giờ đây bọn họ đã không được hưởng một tí ti phước báu, trái lại còn bị đọa vào địa ngục thì quả là một điều vô lý.
Nhóm ngục nhân sau bao lần đệ đơn kháng cáo lên Tòa Án Tối Sâu, mãi tới hôm nay họ mới được chính Diêm Vương cầm cân nẩy mực, phán quyết cho phiên tòa chung thẩm cuối cùng.
Chẳng mấy chốc đã đến đêm phán xử. Cả đám oan gia tức tưởi ngẹn ngào, kẻ trước người sau nối gót nhau bước theo bọn ngục tốt. Cả lũ lần mò dò dẫm băng qua những đường hầm tối tăm thâm u mù mịt với đầy khói sương mờ ảo.
Đó đây vài ngọn đèn leo lét không đủ làm tan cái giá lạnh đến thấu xương. Chốc chốc cả bọn lại giật bắn người vì những tiếng hét thất thanh phát ra từ đâu đó. Mỗi đêm chỉ cần quanh quẩn vài vòng ú tim như thế này cũng đủ trả nợ cho quỷ thần, còn nói gì đến cực hình trừng phạt.
Mới chỉ lượn qua vài ngõ ngách của địa phủ mà tên nào tên nấy đã hồn xiêu phách lạc, tâm thần tán loạn, tứ chi rã rời. Điệu này, kẻ nào vô phúc bị kết án thường trú dài hạn tại đây thì coi như tàn mạt cuộc đời. Mới nghĩ tới viễn cảnh kinh hoàng đó cả đám ngục nhân đã hớt ha hớt hải, tay chân bủn rủn, lê lết bước vào phòng xử án như một đám tàn binh tiều tụy.
Vài ngục nhân dại dột liếc mắt lén nhìn đám đầu trâu mặt ngựa, họ lại một phen lên cơn động kinh giật mình thon thót. Giời ạ, khủng khiếp làm sao, ngay cả những phim kinh dị nhất trên dương trần cũng còn thua xa lũ ngục tốt ở đây. Mặt đứa nào đứa nấy cũng đằng đằng sát khí. Hết thằng nọ nhe nanh, đến tên này ngoác miệng, cả lũ cứ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác.
Đã thế đứa nào cũng lăm lăm trong tay mấy món đồ chơi của bọn đồ tể với đầy đủ kềm, kéo, cưa, đục như sẵn sàng xẻ thịt bất cứ một ai. Lũ tiểu quái thật lười biếng, mọi thứ trong tay chúng đều rỉ sét chẳng được chùi rửa tiệt trùng cẩn thận, đứng xa cả thước vẫn còn ngửi thấy mùi tiết canh tanh nồng. Mới nghĩ tới đó thôi đã thấy rùng mình ớn lạnh!
Đám lâu la hạ cấp còn dữ dằn như vậy, nói gì tới chúa ngục, chắc phải khủng khiếp hơn nhiều lần. Cả đám tội nhân chẳng tên nào dám ngước mặt lên, tất cả cùng rét run vì sợ, khép nép chia nhau đứng trước hai vành móng lợn. Tên này nhìn gót chân tên kia, nhất loạt chỉ còn biết cúi gằm mặt thút tha thút thít.
Mãi một lúc sau một đại diện tội nhân cố gắng thu hết can đảm, cất giọng ngẹn ngào:
_ Thưa Diêm Vương… híc… Dạ bẩm ngài… híc… tất cả chúng con đây chỉ một lòng phổ biến cho chánh pháp, từ bi tạo lập công đức… híc... chí tâm hồi hướng, không vì lợi nhuận riêng tư… híc híc… nhưng tại sao lại bị đọa vào địa ngục thế này? Híc… Kính mong đèn ngục gia ơn soi xét cho chúng con được nhờ…híc híc híc...
Chỉ hào hển được bấy nhiêu, kẻ oan gia dũng cảm nhất cũng phải lăn đùng té xỉu. Mấy tên tiểu yêu đứng gần đó vội vàng nhảy tránh sang một bên. Có đứa còn lấy tay bịt mũi, lấm lét nhìn vũng nước ngay dưới chân ‘người anh hùng’ (được xưng tụng như vậy vì trên dương trần vị này từng bắt chước Bồ-tát Nghịch hạnh Đề-bà-đạt-đa, lớn tiếng đòi dộng toang cửa ngục).
Diêm Vương làm như không nhìn thấy gì. Khuôn mặt đen kịt của ngài vẫn không hề đổi sắc. Vị chúa ngục im lặng thản nhiên đưa tay vuốt hàm râu dài rậm rạp như bụi tre già ngàn tuổi. Bầu không khí căng thẳng đến ngẹt thở. Bỗng dưng, ngay lúc ấy, một luồng ánh hào quang tám vạn bốn ngàn sắc màu rực rỡ chiếu sáng khắp cả chín tầng địa ngục khiến ai nấy đều phải vội vàng lấy tay che mắt.
Định thần một lát, mọi người mới nhìn rõ một vị Thần Tăng hiện ra giữa ánh sáng diệu kỳ. Chao ôi, Thánh Tăng có khác! Khuôn mặt ngài đẹp tuyệt vời, miệng cười như hoa tươi, mắt sáng như trăng rằm. Làn da ngài vàng chói lấp lánh hơn cả mọi thứ lưu ly bảo châu của thế gian. Dưới mỗi bước chân khoan thai của đức Thánh Tăng lại có thêm một đóa hoa sen báu ngàn cánh hiện ra đỡ lấy. Khắp án phòng lan tỏa một hương thơm ngào ngạt đến ngất ngây.
Đã thế Diêm Vương còn phải vội vàng bước nhanh xuống điện, kính cẩn cung nghinh mời vị khách Tăng an tọa trên ngai cao, còn vị chúa ngục phải chắp tay đứng hầu bên cạnh. Thấy chuyện hy hữu chưa từng có, bọn ngục tốt xôn xao:
_ Đức Thế Tôn giáng lâm!
_ Như Lai thị hiện!
Đứa khác cãi:
_ Tầm bậy! Đức Phật chẳng bao giờ vào đây.
Đợi cho đám tiểu yêu bớt nhốn nháo, Diêm Vương liền tằng hắng giọng, cất tiếng như sấm rền:
_ Các ngươi không biết vị này là phải. Nghe đây, ngài chính là thị giả của Đức Phật Thích Ca, đức Thánh giả A-nan.
Cả đám đông tròn xoe mắt ồ lên kinh ngạc. Riêng đám tội nhân vừa ngạc nhiên vừa thích thú đến tột cùng. Trong tâm trí mọi người một nguồn sống hồi sinh trổi dậy. Ôi, Thánh Tăng đến giải cứu cho những kẻ hàm oan đây rồi! Nhân quả công bằng đây rồi!
Niềm hy vọng hiện rõ trên từng khuôn mặt khổ đau. Mọi con mắt đều dồn về vị Thị giả của Đấng Thế Tôn, chiêm ngưỡng ngài không sót một chi tiết. Theo kinh văn mô tả, ngài A-nan rất đẹp trai, được nhiều người ái mộ, ấy vậy mà giờ đây được tận mắt chứng kiến, mọi người vẫn không ngờ ngài lại thanh tú rực rỡ cực kỳ đến như thế. Cả đám đang mải mê ngắm nhìn vị cứu tinh, bỗng giật thót mình bởi tiếng gầm thét của Diêm Vương:
_ Gặp được Đại Thánh Thần Tăng còn không mau quỳ xuống! Bọn bay muốn chết hay sao?
Cả đám oan gia hốt hoảng, vội vàng phủ phục quỳ lạy như tế sao đến quên cả mình đã chết từ lâu. Có kẻ còn bái luôn một lèo tám mươi mốt lạy khắp bốn phương tám hướng cho chắc ăn. Thấy cảnh bi hài khốn khổ, ngài A-nan quay sang Diêm Vương mỉm cười hỉ xả. Vị chúa ngục chắp tay cung kính:
_ Bạch Đại Thánh Thần Tăng, hẳn là Ngài đã thấu rõ mọi việc nên hôm nay quang lâm xuống tận đây, tất có điều chi dạy bảo.
Ngài A-nan khẽ gật đầu, từ tốn nhìn đám ngục nhân:
_ Đúng vậy, chẳng có gì mà ta không biết. Này các tội nhân, các ngươi phải hiểu rõ giữa chánh và tà, thiện và ác, phước và tội thực ra chỉ cách nhau có một dòng tư tưởng. Do vậy nếu các ngươi không nắm vững kinh điển gốc, không biết đúng Chánh Pháp; nhiều khi các ngươi làm càn nói bậy, gây tai họa cho biết bao người khác nhưng lại cứ tưởng rằng mình đang tạo công lập đức, xương minh Chánh Pháp. Ta nói có sách, mách có chứng. Trong chuyện Tiền Thân Đức Phật, số sáu trăm bốn mươi tám, tập bảy của Kinh Tiểu Bộ Pāli Nguyên Thủy đã nói rõ điều này. Ở đây có ai còn nhớ bài kinh ấy, hãy kể lại cho mọi người cùng nghe?
Đám ngục nhân trợn tròn mắt, há hốc mồm ngọng ngịu. Trời đất, Đấng Cứu Tinh nói gì thế? Cái gì là Tiểu Bộ? Cái gì là Tiền Thân?
Các Bồ-tát Đại Thừa đều nói nó là kinh Tiểu Thừa thấp kém, xếp ngang hàng với ngoại điển kia mà? Sao ngài A-nan lại còn đem ra hỏi nhau ở đây?
Có tên nào thèm đọc ba cuốn kinh nhị thừa tiểu phái ấy đâu mà biết. Hỏi khó nhau kiểu này có chết cả lũ không cơ chứ? Cứ tưởng ngài từ bi thanh minh cứu giúp, nào dè...
Cả bọn nhìn nhau rùng mình chưng hửng. Tên này tựa vào vai tên kia như linh cảm thấy một trận động đất kinh hoàng sắp sửa xảy ra. Khắp án phòng im lặng như tờ.
Ngài A-nan lắc đầu, giọng trầm tĩnh:
_ Đó, thấy chưa, cái gốc không biết thời làm sao biết được ngọn. Không chịu ôn cố, làm sao biết tri tân. Không biết điều đáng biết thời làm sao có chánh kiến để hiểu rõ sự việc, có trí tuệ phân định được chánh tà.
Quay sang Diêm Vương, Thánh Tăng nói như ra lệnh:
_ Này Diêm Vương, ông hãy đem cuốn Thánh Kinh Tiểu Bộ Pāli NguyênThủy tập bảy tới đây cho tôi. Hãy mở đúng bài kinh Tiền Thân số sáu trăm bốn mươi tám để tôi mở mắt khai tâm cho bọn họ.
_ Thưa, đây ạ!
Ngay tức khắc vị chúa ngục dâng lên ngài A-nan cuốn kinh đã chuẩn bị sẵn. Vị Thánh Tăng kính cẩn hai tay đỡ lấy Pháp Bảo rồi quay sang lũ tội nhân nghiêm giọng:
_ Tất cả các ngươi hãy lóng tai lắng nghe ta thuật lại đúng nguyên văn bài kinh số sáu trăm bốn mươi tám thuộc Kinh Tiểu Bộ Pāli Nguyên thủy, tập bảy, truyện Tiền Thân Đức Phật mà chính ta được nghe từ chính kim khẩu của Đức Thế Tôn.
Vị Thánh Tăng mắt vẫn không rời trang kinh nhưng giữ im lặng hồi lâu khiến cho bầu không khí càng thêm ngẹn thở. Một lúc sau, Đức Thị Giả mới chậm rãi cất giọng trịnh trọng:
_ Namo Tassa Bhagavato Arahato Sammāsam Buddhassa. Kinh số sáu trăm bốn mươi tám, tập bảy, trang 376 bản chánh gốc tiếng Pāli: “Như vầy tôi nghe. Một thuở nọ, khi vua Brahmadatta trị vì tại xứ Ba-la-nại, Bồ-tát sanh làm vị Đại Phạm Thiên trú nơi cung trời Đâu Xuất quán sát thế gian.
Đức Bồ-tát thấy cũng tại Ba-la-nại có hai anh em nhà nọ nối nghiệp người cha, mở hiệu bán thuốc, cứu thế độ nhân. Người anh tên là Anagita, lúc nào cũng cẩn trọng xem xét kỹ lưỡng các thứ thuốc, chỉ bán đúng các thuốc chữa bệnh của gia tộc chánh truyền, nhờ vậy nên cứu được cho rất nhiều người.
Trong khi đó, người em là Yamagita, tuy cũng rất từ bi muốn cứu giúp mọi người nhưng vì cẩu thả, tin bừa tín bậy nên bán luôn cả những thứ thuốc giả, thuốc độc của bọn lậu thương, buôn thần bán thánh tuồn vào. Chính vì thế nhiều người dùng lầm thuốc của người em, bệnh đã không hết lại còn bị tiền mất tật mang, khổ đau ngất trời khôn xiết, những kẻ chết oan thì nhiều vô số kể.
Đến cuối đời, cả hai chết và đi theo nghiệp của mình. Người anh nhờ bán đúng thuốc, cứu giúp cho nhiều người nên được tái sanh lên cõi trời Ba Mươi Ba, hưởng Thiên lạc đến sáu mươi hai đại kiếp.
Trái lại người em vì tội vô minh ngu si bán cả thuốc giả, cho luôn thuốc độc làm hại biết bao nhiêu người nên phải bị đọa vào địa ngục, chịu cực hình tàn khốc suốt tám mươi mốt A-tăng-kỳ.
Sau khi kể xong câu chuyện, Đức Bổn Sư nhận diện tiền thân: Vị Đại Phạm Thiên chứng kiến mọi sự việc là Đức Bồ-tát; người anh Anagita chính là A-nan ta, còn người em Yamagita chính là vua Dạ Ma Diêm Vương đây”.
Ngưng một lát cho câu chuyện thấm vào từng tế bào vía của đám ngục nhân dại dột, ngài A-nan liền quay sang Diêm Vương:
_ Này Dạ Ma Diêm Vương, sau khi ông đã phải chịu biết bao quả báo khổ đau trong chín tầng âm phủ để trả nợ nghiệp vô minh hại người, sau đấy ông mới được làm chúa ngục. Từ đó đến nay ông có kêu oan nghĩ ức gì không?
Diêm Vương chắp tay cung kính:
_ Dạ thưa, kính bẩm Ngài, nhân quả nghiệp báo quá rõ ràng, dù một niệm oan ức tôi cũng không dám nghĩ.
Ngài A-nan nhìn đám ngục nhân thở dài:
_ Thế đấy! Vậy mà có nhiều kẻ xấu lợi dụng danh nghĩa ta, ngụy tạo biết bao kinh giả, luật giả; tuyên truyền tà kiến phản lại lời Phật, trái với pháp Phật trong Kinh Luật gốc. Chúng chỉ cần gắn vào miệng ta mấy chữ “như vầy tôi nghe” là các ngươi đã vội vàng tin ngay đó là kinh của Phật, luật của Phật. Bọn yêu quái phải giả dạng thành chính “Tăng giả”, thì chúng mới phổ biến được các “Pháp giả”, mới khiến mọi người tin vào những “Phật giả”, hiểu không!
Các ngươi đã không suy xét cẩn thận để loại trừ thì chớ, trái lại còn nhắm mắt nối giáo cho giặc, giới thiệu phổ biến tràn lan, gây tai họa cho biết bao nhiêu người khác. Các ngươi khác nào người em Yamagita ngây thơ ngu muội tiếp tay cho bọn quỷ ma, bán luôn thuốc giả, tặng luôn thuốc độc, gieo rắc tràn lan tai họa cho biết bao nhiêu người.
Chính Đức Thế Tôn đã phải nhiều lần khuyến cáo: “kẻ ôm tà kiến chỉ có hai sanh thú: địa ngục hoặc súc sanh”. Giờ đây vô số nạn nhân của các ngươi vẫn còn đang phải trả nợ nghiệp báo tà kiến của họ do chính các ngươi đã gieo rắc. Thử hỏi các ngươi làm sao tránh khỏi trách nhiệm của mình?
Quay sang Diêm Vương, ngài A-nan đề nghị:
_ Mong Diêm Vương nể tình tôi, cho bọn họ xem qua một lát tai họa do chính bọn họ đã gây ra.
Vị chúa ngục chắp tay tuân lời. Với vẻ mặt đầy thần bí, Diêm Vương vươn cao tay bắt ấn long xà, miệng lâm râm niệm thần chú “ốm ma ni bát mệ hồng yết đế yết đế bút sa gà chết”.
Ngay tức khắc bức tường phía trước mặt mọi người biến thành màn ảnh 8D rộng lớn tới cả cây số vuông cùng với hàng ngàn khung hình nhỏ. Mỗi khung hình ghi cảnh xử phạt tại các phòng trong địa ngục. Phòng nào cũng chất ních tội nhân, nhưng kỳ lạ thay, chỉ cần lướt mắt xem qua cũng biết ngay được tội lỗi của mỗi người.
Trong đó có rất nhiều người do tà tín tin cuồng tà nhân, chấp thủ tà giới, theo lầm tà kinh đến nỗi trở thành tà đạo. Nhiều kẻ còn quay lại phỉ báng Thánh Nhân, coi khinh cả Chánh Kinh Chánh Pháp để rồi tạo ra biết bao tội lỗi nghìn trùng.
Vừa nhìn lên màn hình, nhiều oan gia đã nhận ra ngay những người quen cũ trước đây vốn là các đồng đạo, các fan ‘like’ facebook, hoặccác đọc giả cũ của mình. Giờ đây đám người kia vừa phải chịu những cực hình đớn đau cùng cực, vừa réo tên cúng cơm của các vị “ân nhân tà pháp thí” chửi rủa liên tục.
Cả đám oan gia nhìn nhau hoảng kinh té ngửa. Chẳng cần nói gì thêm, ai nấy đều hiểu ngay cớ sự. Chết thật rồi, tiêu cả lũ thật rồi! Phước chẳng đến tay, họa đây gánh lấy quá rõ ràng rồi. Bản thân mình đã ôm tà kiến lại còn gieo rắc tà kiến cho người khác, hẳn tội lỗi phải chất chồng gấp bội. Quả báo ấy làm súc sanh cũng không được thì phải vào đây chứ còn đâu nữa.
Vậy mà bấy lâu nay bọn họ không thèm lưu ý, không cần xem xét cân nhắc đúng sai thật giả, cứ tin bừa tín ẩu. Họ chỉ cần thấy mấy chữ “Tam tạng: kinh - luật - luận” là vội vàng tin ngay. Đã thế còn đua nhau tụng tán, tranh nhau phổ biến giới thiệu tùm lum, chẳng khác nào vung vãi thuốc độc hại biết bao nhiêu người.
Không còn nói chi được nữa, cả đám ngục nhân biết rõ tội lỗi, một chiều cúi đầu sợ hãi. Ngay lúc ấy Diêm Vương nạt lớn:
_ Chánh Kinh đã dạy rành rành như thế, còn tên nào dám lải nhải nữa thôi? Chúng bay muốn lãnh thêm tội “phản động” nữa phải không?
Nghe tiếng thét gầm rú của Diêm Vương, cả đám tội nhân đã chưa nguôi sợ hãi, giờ lại càng rúng động linh hồn. Ai nấy đều run lẩy bẩy, mặt mũi tái xanh tái xám cứ như thể hồn lìa khỏi vía. Không hẹn mà nên cả đám đổ xụp xuống, mồ hôi cha, mồ hôi con vã ra tuôn xuống như mưa.
Còn nói gì được nữa? Vô minh là nguyên nhân gây ra đau khổ nhưng tà kiến, tà tín cũng là cội nguồn của tội ác khổ đau. Hẳn nhiên, kẻ gieo rắc tà kiến cũng phải chịu chung trách nhiệm. Nhân quả rành rành, nghiệp báo trắng đen quá rõ. Dù tất cả các luận sư danh tiếng nhất thế giới có vào đây tác nghiệp, chắc hẳn họ cũng đành phải bó tay lắc đầu im lặng (mà không chừng cũng dám té xỉu, “vãi” cả ra quần)
Chẳng còn một ai dám mở miệng kêu oan, tất cả đều tâm phục khẩu phục. Cả đám tội nhân nhất loạt quỳ lạy như tế sao khóc than thảm thiết. Nức nở ngẹn ngào thêm một lúc, tất cả cúi đầu lủi thủi nối gót nhau lui ra nhận lấy hình phạt của mình. Phút chốc án phòng lại trở về sự vắng lặng âm u của nó, không khí lạnh lẽo lại bao trùm khắp nơi.
Đợi cho đám ngục nhân mất hút sau dãy hành lang, ngài A-nan quay sang Diêm Vương, mỉm cười ý nhị. Vị chúa ngục cũng gục gặc đầu đáp lễ rồi đưa tay vuốt ve hàm râu dài rậm rịt. Bỗng nhiên, nhanh như chớp, vị Thần Tăng rùng mình biến thành làn khói trắng bay tọt vào miệng Diêm Vương. Tất cả bọn ngục tốt trợn tròn mắt, há hốc mồm kêu la chí chóe:
_ Úi cha mẹ ôi, ngài A-nan giả! Thánh Tăng giả tụi bây ơi!
Vị chúa ngục lại gục gặc đầu ra chiều tự mãn. Bất giác ngài lại vung bàn tay vuốt ve hàm râu dài lần nữa. Ngay tức khắc khắp án phòng có đến tám vạn bốn ngàn ông A-nan hiện ra rồi biến mất trong ánh sáng báu chói lòa trước mắt bọn tiểu yêu. Lũ ngục tốt khoái chí nhảy nhót như bầy khỉ con. Diêm Vương cười khì:
_ Hừ, đó chỉ là ngón thần thông hạng bét của ta thôi. Chúng bay nên nhớ, ta đã dám giả ông A-nan thì bọn yêu quái muốn phá đạo Phật cũng sợ gì mà không dám. Chỉ có điều ông A-nan giả của ta còn giúp cho bọn kia giải nghi giải độc, chứ biết bao ông A-nan giả do lũ yêu quái tạo ra phá hoại Phật Pháp, bọn kia đã không chịu suy xét cho kỹ lại còn tin bừa, in bậy, phổ biến tràn lan, gây tai họa cho biết bao người khác. Chúng bị đọa địa ngục là đúng, còn la lối gì nữa!
Rồi như sợ có ai nghe thấy, Diêm Vương chồm hẳn người ra phía trước, ngoắc tay làm dấu cho lũ ngục tốt tới gần, kề tai chúng nói nhỏ:
_ Này, cả chuyện hai anh em bán thuốc cũng do ta bịa ra. Lũ chúng bay có tìm đến mòn kiếp cũng không thấy trong Tiền Thân Đức Phật có tập 7 và bài kinh số 648. Bọn cả tin kia không biết, chết xuống dưới đây vẫn còn bị lừa. Ha... ha... ha...
Cười chưa dứt tiếng Diêm Vương đã phải lật đật bước nhanh xuống điện, chắp tay quỳ gối lâm râm sám hối với Đức Phật và ngài A-nan. Còn lũ ngục tốt thì vẫn cứ vô tư, đứa nào đứa nấy đều bò lăn ra đất ôm bụng cười ngặt ngẽo. Từ khi có địa ngục đến nay, có lẽ, đây là lần đầu tiên chúng mới dám cười to như vậy.
Phán Quan Thiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét