Ma tâm

Ma tâm

1/12/2018

VẸT VÀNG VÀ KÊN KÊN


Một hôm Vẹt Vàng than thở với Kên Kên:
- Này bạn Kên, nhiều lúc tôi cứ phân vân tự hỏi tại sao mình phải mang thân chim vẹt thế này. Mình học hay, nhớ giỏi, nhưng vẫn không thoát cảnh súc sanh đọa xứ. Đã thế, lại còn bị loài người chế nhạo là thứ “nói như vẹt” nữa chứ. Đau ơi là đau! Một nỗi đau muôn trùng, một nỗi buồn tàn kiếp!
Kên Kên cũng ngẹn ngào thổn thức:
- Híc, bạn bị chế nhạo còn đỡ, chứ tôi đây còn bị mọi người rủa sả là thứ mạt hạng, chuyên đi rúc rỉa xác chết thì sao. Mình đói mình phải ăn, mình cần mình phải nuốt, ấy thế mà cũng bị chửi. Càng nghĩ càng căm, càng ăn càng nhục. Hu hu… chẳng biết kiếp trước mình tạo nghiệp chướng gì mà kiếp này lại khốn nạn như vậy?
Cả hai nói xong gục đầu vào vai nhau nức nở. Khóc lóc một hồi, Vẹt Vàng như chợt nhớ ra điều gì liền nói với Kên Kên:
- Kên này, tớ nghe nói cụ Hạc trắng tu hành đắc đạo, chuyện gì ổng cũng biết. Bọn mình đến hỏi cụ xem sao?
Kên Kên gục gặc đầu đồng ý. Cả hai gạt nước mắt cùng bay đến chỗ Hạc tiên. Đến nơi, cả hai kính cẩn cúi chào Hạc trắng rồi thay nhau bày tỏ nỗi lòng. Hạc trắng nghe xong, nhắm mắt trầm tư quán chiếu thế gian. Lát sau, Hạc trắng hấp háy mắt nhìn hai kẻ đáng thương rồi đằng hắng giọng:
- Thực thà mà nói, hai ngươi kiếp trước đều là những người tu hành tinh tấn chứ chẳng phải chơi. Thế nhưng do vô minh lầm lạc nên cả hai đã không đắc đạo thì chớ, trái lại phải đọa làm súc sanh thế này. Chẳng qua cũng là chuyện nhân nào quả nấy đấy thôi!
Vẹt Vàng và Kên Kên cùng tròn xoe mắt đồng thanh kinh ngạc:
- Úi trời đất ơi, chúng con đã mất công tu hành lại còn bị đọa xuống cõi thấp là sao? Vô minh nghiệp báo kiểu gì lại khốn khổ thế này? Chúng con cúi xin Cụ Hạc chỉ dạy rõ hơn.
Hạc trắng ngẩng cao đầu, đưa mắt nhìn Vẹt Vàng:
- Dòng giống nhà Vẹt các ngươi sở dĩ có khả năng bắt chước được tiếng người là do kiếp trước các ngươi chỉ biết leo lẻo bắt chước kẻ khác tụng niệm những câu, những chữ mà chính các ngươi cũng không hiểu nghĩa.
Vẹt Vàng giật mình phân bua:
- Dạ thưa, con nghe người ta kháo nhau đó là những câu thần chú linh thiêng, những ngôn ngữ gì đó mà chính Đức Phật đã dùng.
- Dù linh thiêng đến đâu, dù ngôn ngữ của bất kì ai nhưng các ngươi không hiểu nghĩa, chỉ nhắm mắt tụng theo rồi lảm nhảm y như một kẻ điên thì ý hành và khẩu hành vô minh này khiến các ngươi phải sanh vào loài “nói như vẹt” chứ còn gì nữa.
Vẹt Vàng cứng họng nghẹn ngào, gục đầu không dám nhìn lên. Hạc trắng thở dài quay sang nói với Kên Kên:
- Còn ngươi nữa, cũng tu hành, cũng tụng niệm, dù có hiểu hay không hiểu, các ngươi không nhắc nhở nhau gìn giữ giới hạnh thanh tịnh, không chịu tu hành nghiêm chỉnh, trái lại cùng nhau buông lung phóng dật, chực chờ kéo nhau đi tụng đám ma, đám giỗ, cầu siêu cho người chết, cầu đủ thứ cho kẻ tham. Hừ, chính các ngươi còn chưa biết mình có siêu thoát không, có công đức không lại bày đặt tụng cầu cho người khác. Tai hại hơn, xong việc, các ngươi lại ngửa tay nhận tiền của gia chủ. Ai cho nhiều thì vui thú, ai cho ít thì rầu rĩ; ai không cho thì khinh chê, lần sau không thèm đến.
Nhìn Kên Kên đang rụt đầu xấu hổ, Hạc trắng lắc đầu phán tiếp:
- Các ngươi tu hành kiểu đó có khác gì đợi lúc người ta nằm xuống xúm nhau lại rỉa rói. Nghiệp chướng ấy ắt phải tái sanh làm Kên Kên tranh nhau mổ xé xác chết chứ chạy đâu cho vừa.
Nghe đến đấy, Kên Kên và Vẹt Vàng nhìn nhau ngất xỉu.
TRÍCH "NGỤ NGÔN PHẬT GIÁO"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét